Trận gia yến này mới đầu ăn rất vui vẻ, Lục thúc của Cố Cẩm Niên vẫn luôn nói chút chuyện lý thú, cộng thêm lão cữu Vĩnh Thịnh Đại Đế một mực đang tranh luận chủ đề Cố Cẩm Niên khi còn bé như thế nào, cực kỳ hòa hợp.
Nhưng cuối cùng, theo hưng phấn trôi qua, tâm tình của mọi người cũng dần dần trầm thấp xuống rồi.
Dù sao ai cũng biết, tiếp theo chính là đại hội vạn tộc, một trận đại chiến sắp bắt đầu. Nếu như vận khí không tốt, rất có thể xảy ra chuyện lớn. Nói không chừng Cố Cẩm Niên thật sự bởi vậy mà vẫn lạc.
Loại lo lắng cùng tiêu điều này khiến cho bữa gia yến này dần dần an tĩnh lại.
Đêm khuya.
Mọi người đều trở về, ở trong đại đường chỉ còn lại bốn người là Cố Cẩm Niên, Vĩnh Thịnh Đại Đế, Cố lão gia tử còn có phụ thân của Cố Cẩm Niên - Cố Thiên Chu. Lúc không còn người, tiếng thở dài cũng dần dần vang lên.
“Niên nhi.”
“Sau đây ngươi định làm gì?”
Giọng của Cố Thiên Chu vang lên, lộ ra sự quan tâm nói.
“Hồi phụ thân.”
“Bế quan ngộ đạo.”
“Nghênh đón đại hội vạn tộc.”
Cố Cẩm Niên nhàn nhạt lên tiếng. Đây là suy nghĩ của hắn, bản thân cần ngộ đạo, ấn ký Thần Vương mang tới các phương diện truyền thừa, bản thân còn không hoàn toàn tiêu hóa xong, cần thể ngộ thật tốt một phen.
Thời gian này đối với mình mà nói vô cùng trọng yếu.
Cũng không phải nói có thể quyết định cái gì, mà là một loại tăng lên.
Tự mình tăng lên.
Nghe thấy Cố Cẩm Niên nói phải bế quan ngộ đạo, nghênh đón đại hội vạn tộc, Cố Thiên Chu nhẹ gật đầu, sau đó lại hỏi ra vấn đề giống với lão gia tử lúc trước.
Vẫn là lo lắng cho Cố Cẩm Niên.
“Có muốn kéo dài đại hội vạn tộc thêm một đoạn thời gian nữa hay không? Trước mắt nếu như mở ra thì có thể không phải một chuyện tốt.”
Giọng của Vĩnh Thịnh Đại Đế vang lên, ông ấy cũng cảm thấy có chút cấp bách.
Dù sao thời gian hơi ít.
“Không cần kéo dài.”
“Thời gian vốn đã không còn kịp rồi. Nếu như lại không xử lý thì chính là chuyện vô bổ.”
Cố Cẩm Niên nhìn lão cữu của mình, hắn rất chân thành.
Nghe nói như thế, Vĩnh Thịnh Đại Đế hơi có vẻ trầm mặc, trên thực tế trong lòng của ông ấy cũng tinh tường, chẳng qua là không hi vọng Cố Cẩm Niên quá gấp.
“ Nếu đã như vậy, Cẩm Niên, hôm nay con ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đi ngộ đạo đi.”
Lão gia tử rõ lí lẽ, ông ấy biết rõ Cố Cẩm Niên đã lựa chọn tốt rồi nên toàn bộ quá trình không hề thúc giục gì.
“Gia gia, có lẽ một chút nữa tôn nhi phải rời khỏi đây, đi tìm lão sư một chuyến.”
Cố Cẩm Niên lên tiếng. Hôm nay hắn không có ý định ngủ lại ở nhà.
Nghe nói như thế, ba người có chút trầm mặc, biết rõ tình thế cấp bách, nhưng là không nghĩ tới vội vã như vậy, quả nhiên là một ngày cũng không thể lãng phí.
“Được.”
“Con quyết định là được rồi.”
“Cẩm Niên, bây giờ con đã trở thành Thánh nhân, càng là hi vọng của đại thế, chúng ta cũng không giúp gì được cho con, duy nhất có thể giúp con chính là ủng hộ việc con làm.”
“Mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, phải chăng có người bắt chúng ta uy hiếp con thì con phải nhớ kỹ, cứ theo tâm mình làm là được. Con là Thánh nhân đại thế, trong tộc sẽ không cho ngươi cản trở, Cố gia không có một ai hèn nhát, biết chưa?”
Cố lão gia tử lên tiếng, ông ấy nhắc đến chuyện này.
Là một loại ám chỉ.
Tương lai biến đổi to lớn, ai cũng không rõ sẽ xảy ra chuyện gì, cố kỵ lớn nhất của Cố Cẩm Niên đã từng là thương sinh đại thế. Bây giờ lo lắng lớn nhất của hắn nên là tộc nhân, điểm này Cố lão gia tử biết rõ.
Dưới loại tình huống này, lão gia tử nói ra câu này, chính là một loại đáp lại mạnh mẽ hữu lực.
Ông ấy không rõ bản thân có thể bị người bắt đi làm con tin hay không nhưng ông ấy đã làm tốt chuẩn bị ngọc đá cùng vỡ. . .
Trước mắt mọi người muốn diệt trừ Cố Cẩm Niên, bọn họ cũng sẽ trở thành uy hiếp duy nhất của Cố Cẩm Niên. Nếu đã như vậy, Cố gia cũng đã làm xong tất cả chuẩn bị.
“Gia gia, yên tâm.”
“Ta sẽ lại đi núi Tây Chu một chuyến, thỉnh cầu chủ nhân của núi Tây Chu che chở cho mọi người.”
“Điểm này ta vẫn có thể làm được, tin rằng chủ nhân của núi Tây Chu sẽ cho ta chút mặt mũi này.”
“Những chuyện này, ngài không cần lo lắng nhiều.”
Cố Cẩm Niên chậm rãi lên tiếng, lão gia tử ủng hộ khiến nội tâm của hắn hết sức cảm động. Chỉ là hắn không hi vọng xảy ra chuyện như vậy, cũng không nguyện ý nhìn thấy loại chuyện này xảy ra.
“Ngươi quyết định là tốt rồi.”
Lão gia tử nhẹ gật đầu.
Cố lão gia tử cũng là người từ trên chiến trường đến, không tồn tại nhiều không quả quyết như vậy. Nếu Cố Cẩm Niên đã quyết định thì ông ấy sẽ không nói thêm điều gì. Như thế, Cố Cẩm Niên đứng dậy, hướng về phía bên ngoài đi ra.
Trước khi rời đi, Cố Cẩm Niên hướng về phía lão gia tử và phụ thân của mình thở dài một hơi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo